Thầy vừa đi lễ phật mấy nước Ấn Độ – Nepal – Tây tạng về, các đệ tử đến thăm, nghe chuyện hóng quà đến tận đêm khuya, chẳng ai chịu về trước. vì nghĩ đông quá thầy chẳng đủ quà cho mọi người, nên đệ nào cũng hi vọng, chúng nó về bớt, để chỉ còn mình ở lại, xin thầy cho nó dễ. Gần 12h thầy hiểu ý: Thôi tất cả về đi, thầy có quà cho từng người rồi, yên tâm. Bệnh ai có quà nấy, tôi thuộc từng người nên chẳng để ai thiệt cả đâu. Vài hôm nữa để thầy soạn đã. Mà thầy dặn này; chúng ta theo mật tông vậy nên việc ai nấy biết, quà ai nấy giữ đừng để lộ ra ngoài nó mất thiêng. Thế là cả lũ hoan hỷ ra về. Vài tuần sau, đứa thì khoe dạo này dễ thở rồi, không khò khè, đờm trong họng như trước nữa, đứa thì nói; mưa gió, bây giờ là cái đinh, đứa thì tuyên bố ăn thả cửa đồ hải sản mà không sợ mẩn ngứa, đứa thì hay đau bụng vặt nay hết. Bệnh hen suyễn, trái gió, trở trời vẫn vui tươi thoải mái.
Hê hê, mấy hôm nữa hết thuốc, chúng mày lấy nước lã, rửa cùi trỏ, rồi niệm mật tông vào à ? Cả lũ mặt vênh lên: Chuyện nhỏ, chúng em góp tiền vào để thầy lại đi Nepal, Tây Tạng lấy thuốc về cho chúng em. Mỗi đữa góp độ 2, 3 triệu là thầy tiêu thoải mái Bác ạ. Thầy nói thuốc này không có bán, chẳng qua các đại lão hòa thượng ở Tây tạng, thấy thầy tổ chức chữa bệnh, làm phúc nên cho riêng thầy, cũng là giao nhiệm vụ cứu chữa, giúp đỡ chúng sinh thoát bớt đau khổ, bệnh tật. Chỉ tiền vé máy bay với tiền cước thôi bác ạ. Mà thầy siêu lắm, mỗi đứa một bệnh khác nhau, thầy thuộc từng đứa. Thầy kể các đại lão hòa thượng hướng dẫn; con chỉ việc ngồi thiền, nghĩ đến từng bệnh nhân của mình, ta sẽ cho thuốc phù hợp với từng người. Nhưng họ căn dặn là thuốc do các ngài ban phát theo nhân quả, phúc đức của các mệnh số khác nhau, phải ghi cho kỹ đừng để nhầm lẫn, người nọ uống của người kia, dù chỉ là thử vài giọt cũng mất linh nghiệm.
không gọi là dọa mà là khủng bố, vì sợ chúng biết, thuốc của chúng giống hệt nhau.
Thằng thầy này siêu thật, bao nhiêu đệ ruột. Tuy hầu hết xuất phát từ phổi và gan nhưng bệnh thể hiện từ triệu chứng, nặng nhẹ khác nhau vậy mà nó nhớ kỹ từng bệnh nhân, thật tuyệt. Này nhé: Hen suyễn – hen phế quản – nặng ngực khó thở khi thời tiết thay đổi – Ho gió – Ho có đờm nhiều năm – Dị ứng thời tiết gây sổ mũi, nhức đầu – Hay đau bụng do gặp lạnh hoặc ăn hải sản – hay cảm lạnh – mẩn ngứa khi ăn đồ lạ – phát ban dị ứng do nhiều nguyên nhân…
Mà cái hay là chẳng phải khai báo gì, chỉ việc nghĩ. Các đại lão thì chỉ thần giao cách cảm mà pha chế cho từng bệnh nhân với từng bệnh riêng biệt khác nhau, thế mới kỳ diệu. Mà thuốc lại không có bán, sang tận nơi hỏi, chắc chắn là bị mắng dở hơi, điên… thầy tu lại bán thuốc, đại lão hòa thược ai lại pha chế đông nam dược. Chỉ người có tâm đức mới được giao thuốc, giao nhiệm vụ. Oách xì dầu thế chứ lị.
Đúng là thầy, không lấy tiền. Bệnh nhân tùy tâm, bỏ tiền vào hòm công đức và đặt lễ lên ban Phật, chủ yếu là tiền mặt để thầy mua hoa quả, cầu xin Phật chữa bệnh cho linh… Nhưng thầy luôn nhắc nhở, có tâm mà đặt ít tiền khác nào nhạo báng: Các ngài chỉ đáng có thế. Bố đứa nào dám bỏ tờ tiền bé nhỉ ?
Ngày trước Thầy ở nhà thuê trong ngõ, rẽ 7 lần mới vào được nhà. Mới có mấy năm mà có nhà hơn 2 trăm m2 xây 3 tầng lung linh.
Hôm nọ mấy đứa đến nhà Bác chơi, chúng uống hết thuốc của thầy, đang mong mãi mà thầy vẫn chưa đi vì thầy chưa quyên đủ tiền. Thương chúng quá mùa đông sắp đến rồi Bác liền rót cho mỗi đứa một chai 0,3lit dặn cách uống đúng như thuốc của Tây Tạng. Súi quẩy thế nào tuần sau mưa lạnh 6 ngày liền, vậy mà chẳng đứa nào làm sao. Chủ nhật chúng kéo lên không phải 4 đứa mà gần 40 đứa không đủ chỗ ngồi. Mỗi đứa lăm lăm một nắm tiền; Bác ơi ưu tiên cho em, Bác đi Tây Tạng lúc nào mà chẳng cho chúng em biết, đứa nào cũng kể lể hoàn cảnh, đang chữa dở thì hết thuốc, chỉ sợ mùa đông này, chưa khỏi hẳn lại tái phát, xin được Bác ưu tiên. Nguyên do là vì mấy đứa lần trước nói, thuốc của Bác linh nghiệm hơn thuốc của thầy nhiều. Thế là cả lũ tranh nhau lên sợ hết. Bác nói: Bác làm cho gia đình Bác dùng, lấy đâu ra mà lắm thế, các cậu tự về làm lấy.
Công thức thế này này:
Bình mầu đỏ, hoặc nâu sẫm, gốm càng tốt, mục đích là không bị tia cực tim UV hủy hoại thuốc. Chanh + Gừng + Đường phèn (Hoặc đường thốt nốt)Bình loại 10 lít thì mỗi thứ 2,2kg. Loại bình 20 lít thì mua mỗi thứ 4,5kg rửa sạch, ngâm nước muối 30 phút, vớt ra để ráo nước, gừng đập dập, chanh cắt ngang. cả 3 thứ cho vào bình rồi đổ ngập rượu 35 – 39 độ, đầy đến miệng. Muốn dùng ngay thì bịt ni lông mầu đen phơi ra nắng khoảng 1 tháng rồi lại đưa vào bóng tối 1 tháng là dùng được. Muốn nhanh hơn cho bình vào chậu nhôm đổ nước vào chậu, đun trên bếp cho nước trong chậu nóng già (đừng để sôi vỡ bình) thì vặn nhỏ lửa khoảng 48 – 72h rồi cất vào chỗ tối khoảng 10 ngày là dùng tạm được. Bình thường thì để trong bóng dâm khoảng 6 tháng, còn để lâu 1 – năm càng tốt. Công thức uống thì Tây tạng và Việt tạng như nhau. Cả lũ ồn ào: Quý bác thì quý thật nhưng cái này khó tin quá, nhẩm sơ bộ khoảng 150 – 200.000đ trong khi của thầy chỉ tính công và vận chuyển đã 3 triệu đồng. Mặc dù mấy đứa khẳng định đã dùng của Bác, nói còn tốt hơn của thầy, chẳng đứa nào tin. Nhưng mà giờ nhà đứa nào cũng có mấy bình vừa để nhà dung, vừa để làm phúc.
CÔNG THỨC
Chanh tươi cắt đôi + Gừng tươi, rửa sạch đập dập + Đường phèn 3 thứ bằng nhau mỗi thứ 1kg + rượu x 1,5. Ví dụ 3 thứ kia mỗi thứ 1kg thì rượu 1,5 lít. Hoặc mỗi thứ 4kg thì rượu 6 lít. Các bạn nên làm sớm để có thể sử dụng vào mùa đông và xuân này.
Người đang có bệnh ngày uống 3 – 4 lần, mỗi lần 5cc tối đa không quá 10cc/lần tính trung bình cho 50 – 60kg. trẻ dưới 6 tháng 10 – 15 giọt. trên 6 tháng từ 0,5 – 1cc. trên 15kg tính theo trọng lượng của 5cc cho 50 – 60kg mà định lượng.
Hen suyễn, dị ứng thời tiết kinh niên, trẻ biếng ăn, yếu ớt, thể trạng xanh, gầy yếu, kém ăn hay sổ mũi, viêm họng, dị ứng thời tiết, uống 1 lần vào buổi sáng và buổi tối trước khi đi ngủ. Có thể pha với nước nóng, ngoáy cho bay bớt hơi rượu đi rồi uống.
Mẩn ngứa, mề đay, đau bụng, cảm lạnh có khi chỉ cần 1 – 2 lần là khỏi.